Tôi cần những gì?
Từ tôi cảm thấy bị bỏ rơi năm ngoái, mọi người tiếp tục hỏi, Bạn có ổn không? Tôi có thể giúp gì? Nếu bạn cần bất cứ điều gì, chỉ cần hỏi! Đó là những lời đề nghị thực sự nhưng tôi không bao giờ biết cách trả lời nên chỉ cần nói rằng tôi ổn và không cần bất cứ thứ gì. Không phải vì tôi là một liệt sĩ mà vì tôi thực sự không biết. Khi tôi giao tiếp với xã hội, tôi cảm thấy ổn. Phải đến khi dành thời gian ở một mình để suy ngẫm, tôi mới có thể nghĩ về cảm giác của mình. Và tôi có ít thời gian quý báu để làm điều đó.
Từ ba tôi đa qua đơi , rất nhiều công việc phục hồi gần đây của tôi đã bị trượt. Tuy nhiên, tôi sẽ không ném chiếc khăn vào và bỏ cuộc - đó chỉ là một chút sơ suất. Đây là tiến bộ lớn mà tôi đã đạt được - khi mọi thứ không diễn ra tốt đẹp, tôi không còn đánh đập bản thân và coi đó là bằng chứng tôi không thể cứu vãn được nữa và việc phục hồi là không thể. Tôi đang học cách kiên nhẫn trong buổi biểu diễn phục hồi này. Tuy nhiên, điều đó không làm thay đổi thực tế là tôi đang trượt và tôi muốn bắt đầu quay lại đúng hướng.